123b – Một trong những lý do Tây Ban Nha không được xem là ứng cử viên vô địch hàng đầu trước khi EURO 2024 khởi tranh chính là… Luis de la Fuente. Trong thế giới HLV đỉnh cao, tên tuổi của ông quá mờ nhạt.
De la Fuente vẫn hay được gọi đùa là “Ngài viên chức nhà nước”. Không như phần lớn các HLV khác, sự nghiệp chơi bóng của ông không có gì nổi bật, mà sự nghiệp HLV cũng thế. Ngày còn là cầu thủ, De la Fuente chơi ở vị trí hậu vệ trái, dành phần lớn sự nghiệp với Bilbao, thi đấu ổn định, tròn vai, nhưng chưa bao giờ đủ xuất sắc để được triệu tập lên đội tuyển.
Tới khi làm HLV, ông cũng chủ yếu làm đào tạo trẻ (ở Bilbao và Sevilla). Đội bóng có vẻ có tên tuổi duy nhất mà ông từng làm việc là Alaves. Nhưng khi ông nhậm chức, Alaves còn đá ở giải Hạng Ba, và thực tế ông cũng chỉ trụ lại được có 3 tháng rồi bị sa thải. So với những người tiền nhiệm như Luis Enrique, Vicente del Bosque hay thậm chí cả Julen Lopetegui, hồ sơ của De la Fuente rõ ràng “kém sang” hơn hẳn.
Nhưng từ khi trở thành “người của Liên đoàn”, vào năm 2013, sự nghiệp của De la Fuente đã rẽ sang một hướng khác. Ở giải đấu đầu tiên dẫn dắt U19 Tây Ban Nha tham dự, giải vô địch U19 châu Âu 2015, De la Fuente đã có chức vô địch. Ông cũng giúp U21 Tây Ban Nha lên ngôi ở giải vô địch U21 châu Âu vào năm 2019 không lâu sau khi tiếp quản đội bóng này. Hai năm sau đó, De la Fuente bổ sung vào bộ sưu tập của mình tấm huy chương bạc Olympic 2020 (diễn ra vào năm 2021).
Dù vậy, bởi De la Fuente chưa từng thể hiện được mình ở môi trường bóng đá khắc nghiệt nhất là cấp CLB, không có nhiều người nghĩ rằng ông sẽ thành công với đội tuyển Tây Ban Nha. Số đông cho rằng LĐBĐ Tây Ban Nha chỉ chọn De la Fuente như là một phương án lấp chỗ trống, bởi họ chưa tìm được một ai khác đủ tốt để thay thế Luis Enrique khi cựu HLV của Barca chia tay sau World Cup 2022.
Nhưng hóa ra De la Fuente chính là Vua Midas mới của bóng đá Tây Ban Nha, “chạm đâu cũng thành vàng”. Ông có chức vô địch đầu tiên ở ngay giải đấu lớn đầu tiên cùng La Roja chinh chiến là UEFA Nations League 2022/23, sau khi đánh bại Croatia trên chấm 11m ở chung kết. Và chỉ sau một năm, De là Fuente đã có thêm danh hiệu thứ hai, lần này còn danh giá hơn, đó là .
Điều đó cũng có nghĩa là trong tất cả những giải đấu lớn mà De là Fuente tham dự cùng với các đội tuyển Tây Ban Nha, ông đều đi tới trận đấu cuối cùng và chỉ duy nhất một lần thất bại (Olympic 2020). Chính De la Fuente, chứ không phải Dani Carvajal hay Rodri, mới là “chân mệnh thiên tử”. Đừng gọi ông là Luis de la Fuente nữa, hãy gọi là “Luis de los Titulos” – Luis của những danh hiệu!